Hiển nhiên Bạch Liên chưa từng thấy người làm ăn nào chiêu đãi nhiệt tình như vậy, vui mừng cười nói: “Đa tạ đại thúc.”
Đại thúc sạp nhỏ chảy ròng máu mũi, lộ vẻ thoải mái ‘Đời ta, đáng giá’, mắt thấy là sắp phi thăng cực lạc. Ta mặc kệ hắn, đàng hoàng không khách khí, thuận tay cầm một bát.
Bạch Liên nhìn bát miến lớn trước mắt, cầm đũa lên nhưng không biết ăn thế nào.
“Món này phải ăn thế nào?”
“Thật hay giả, ngay cả món này ngươi cũng không biết?” Ta xem thường lườm Bạch Liên, dùng đũa kẹp một miếng huyết vịt, đưa vào miệng cùng nước canh nóng hổi. Dạ dày hơi trệ phồng bởi vì bánh bao bắt đầu buông lỏng. Sau khi ăn bánh bao uống chút canh, có thể có công hiệu tiêu hóa ( tiểu bằng hữu chưa từng luyện tuyệt không nên học a).
Bạch Liên nhìn ta, cũng học theo kẹp một miếng vịt đỏ. Nấu vừa đúng, huyết vịt tung bay hơi nóng trong gió rét, vô cùng mê người ngon miệng. Nhưng Bạch Liên không há chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn ra, chỉ vô cùng thận trọng hé hàm răng, cắn một miếng nhỏ ở rìa, bắt đầu tỉ mỉ nhai nuốt như gà con mổ thóc, vừa ăn vừa khẽ gật đầu.
“Ngươi ăn như thế mà ngon sao?”
Nhưng Bạch Liên không để ý đến ta, quay lưng qua chỗ khác ăn một mình, ta đến gần nhìn nàng, nàng mới trợn trắng mắt nhìn ta: “Không có quy củ, lúc ăn cơm không được nói chuyện, ngươi không biết sao?”
Ta mới nhớ ra tính tình cổ quái của Bạch tổng quản, nàng không chỉ nghiêm khắc với người khác, cũng siêu nghiêm khắc với mình a. Thảo nào, ta nhớ lúc ở huyện Ngũ Hoa, nàng ăn cơm không tiếng, thậm chí ta nói nàng cũng không chịu đáp một câu, lúc ấy ta còn tưởng tâm tình nàng không tốt, thì ra quen im lặng ăn cơm từ nhỏ sao?
Nhưng trông thấy nàng nhai kỹ nuốt chậm, như đang ăn tổ yến vây cá, ta lại rất bực mình: “Ngươi ăn như thế, quả thực là lãng phí, nhìn.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta giành lấy thìa nàng, xúc một thìa đầy canh cùng huyết vịt. Không nhìn nàng kháng nghị, cười nói: “Trả lời ta trước, ngược lại của nhỏ là gì?”
“Lớn?”
Tiếp theo ta đưa thìa canh thẳng vào miệng nhỏ đang mở rộng của Bạch tổng quản. Nàng nhanh chóng nhíu mày muốn ngăn cản, nhưng tiếc rằng ta đưa thìa xong lập tức thu tay lại, một miếng tiết vịt lớn lớn đã vào bụng.
“Ngươi, ngươi làm gì thế!” Bạch Liên giận dữ trừng mắt nhìn ta, “Suýt sặc chết ta.”
“Thế nào? Có phải ăn như vậy ngon hơn không?”
“Ai quản ngươi ăn ngon hay không! Không an toàn chút nào!” Dứt lời thở phì phò thổi hơi nóng trên chén canh, nhấp một ngụm nho nhỏ, nhưng vừa so sánh hương vị đã nhíu mày. Nàng hồi tưởng một thoáng, mới lại nói: “Hình như vừa nãy ăn ngon hơn, vì sao?”
“Đây chính là chỗ tinh hoa của quà vặt trên đường. Làm liền ăn liền, nấu liền bán liền, hơn nữa ăn phải miếng lớn, nhai phải hào hùng, đây không phải là yến cung đình. Là thứ lão bách tính ăn, đều dùng tài liệu không thể bình thường hơn. Tuân thủ lễ nghi cung đình, ăn chậm chậm rãi rãi như ngươi, có thể nếm ra vị gì?”
Bạch Liên bán tín bán nghi nhìn ta, cũng không biết ta nói thật hay giả, vẫn thổi hơi chậm rãi ăn từng miếng nhỏ. Chỉ thỉnh thoảng thừa dịp ta không chú ý, Bạch tổng quản da mặt mỏng mới ăn một miếng lớn. Không tự kìm hãm được che miệng nhỏ, cảm thấy mùi vị tuyệt không thể tả, thấy ta nói cũng không hoàn toàn sai, kiều mị trợn mắt nhìn ta, dường như muốn nói: Thỉnh thoảng tiểu tử ngươi cũng nói được vài lời hữu ích. Chỉ là nàng kiên trì không nói chuyện lúc ăn cơm, bởi vậy tận lực không nói ra miệng.
Ta cũng cười cười, bắt đầu ăn miến trong bát mình: “Chỉ cần đổi cách ăn, cảm quan với cùng một món ăn đã có thể rất khác nhau, đây chính là Thực Kinh của lão Thôi. Chẳng qua, ngươi ăn trân tu bách vị trong cung, đương nhiên không cảm thấy đồ ăn của lão bách tính ngon miệng.”
Bạch Liên ngơ ngác một lát, sau đó gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết, như băng tuyết lần đầu tan, cười nói: “Ta cảm thấy a.” Giọng nàng vô cùng nhu hòa, có cảm giác mộng ảo dễ vỡ trong phố xá ầm ĩ.
Lúc này đến lượt ta ngây ngẩn cả người, ta nháy nháy mắt nói: “Ngươi thật cảm thấy miến huyết vịt, ăn ngon hơn tôm cửu long phượng vĩ còn có bóng cá lạnh mai đỏ sao?” Chính ta cũng không thấy thế a! Nếu có cơ hội mà nói, ta còn muốn thỉnh cầu đại sư ngự trù bộc lộ tài năng cho ta a!
Bạch Liên đang cầm bát to, nhìn qua nước dùng trong bát, nghiêm túc gật gật đầu, xinh đẹp cười nói: “Ta thật cảm thấy.”
Ngữ khí của nàng vô cùng nghiêm túc, nhưng ta không rõ phía sau sự kiên định này, là quá khứ gì.
Bạch Liên thấy ta thất thần, cho rằng ta không tin, bèn cười nói: “Nếu ngươi dẫn ta đi ăn vua quà vặt, ta cũng dẫn ngươi đi ăn thứ ta thích nhất a.”
“Vậy ngươi bỏ bát này?”
Không ăn thì cho ta a! Ta nháy mắt ra hiệu, hi vọng Bạch Liên có thể minh bạch dụng tâm lương khổ của ta.
Lại thấy Bạch Liên nhìn bát nước lớn, mấp máy vành môi kiên cường: “Không thể lãng phí lương thực.” Sau đó cắn răng một cái, nuốt chửng như tửu hào, ngửa đầu uống ừng ực ừng ực.
Cử động này thật sự vượt quá dự kiến của ta và ba bác gái, bốn đại thẩm, năm tiểu tức phụ xem kịch bên cạnh. Trông thấy đại cô nương yểu điệu này mạnh mẽ trút miến như Lỗ Trí Thâm nhập thể, nhao nhao khịt mũi coi thường ta. Đều nói, nam tử hán đại trượng phu ta làm ăn kiểu gì, khẳng định bình thường không để nàng dâu ăn no, đã đói thế này.
Lúc uống xong, mặt Bạch Liên đã hơi xanh, lại có thể lau môi miệng, rất hào sảng nói: “Đi thôi.” Kéo tay ta phóng tới thủy triều người đi đường......
“Bánh nướng?”
Kết quả xuyên qua ba biển người, địa phương Bạch Liên thiên tân vạn khổ kéo ta đến, càng làm ta không tưởng tượng nổi —— lại có thể là một quầy bánh nướng.
Bạch Liên mỉm cười. Hôm nay tâm tình nàng rất không tệ, nụ cười của nàng, còn nhiều hơn mấy tháng ta quen biết nàng cộng lại, đều chân thật, đều làm người ta cảm thấy trân quý.
Bạch Liên nói với đại thúc bán hàng rong: “Cũng may ở đây có, đại thúc, xin cho hắn một cái bánh nướng.”
Đại thúc này thì sảng khoái, bọc một cái bánh nướng đưa về phía ta: “Thiếu hiệp, ngươi một cái bánh nướng.”
Đi đi đi! Ngươi mới là một cái bánh nướng, cả nhà ngươi đều là bánh nướng!
Bạch tổng quản, nếu ngươi thật muốn cho, thì cho Liễu Nguyên một cái bánh nướng đi. Ta thấy trong Lục Phiến môn, chỉ hắn xứng nhất.
Ta kêu lên oan uổng: “Trân tu bách vị đã nói đâu? !”
“Một bát canh đậu phụ, một đĩa đậu nành, một bát cơm trắng.” Nàng nhìn ánh mắt nghi hoặc của ta, cười nói: “Đây chính là bữa cuối trước khi ta xuất cung. Bình thường ta không ăn trân tu bách vị, ta không xuất cung nhiều, nhưng ta đoán, ta ăn uống không khác lão bách tính mấy đâu.”
Khác...... Khác rất nhiều a! Trong mắt ngươi, lão bách tính đều ăn hạt đậu sống qua ngày sao! Lão bách tính nào keo kiệt như vậy a! Ngay cả Vinh thịt heo bán thịt heo ở chợ, một ngày cũng gặm ken két ba cân móng heo, bây giờ còn béo hơn heo hắn nuôi a! !
“Cuộc sống của đại nội tổng quản cũng không dễ chịu a.” Ta ưu tư nói: “Hiện trong hoàng cung, cơm nước đã keo kiệt đến mức này?”
“Không phải keo kiệt.” Giọng Bạch Liên có chút tịch mịch, và nỗi lòng phức tạp mà ta cũng không nghe ra, “Là tiết kiệm. Một bát cháo một bữa cơm, mới biết có được không dễ. Một cây kim một sợi chỉ, mới biết vật lực gian nan, đây là nương nương nói cho ta nghe.” Dường như nàng đọc thuộc lòng tín điều nhân sinh, nói câu tục ngữ này ra, sau đó mới nói cho ta.
“Kỳ thực đồ ăn của tổng quản rất phong phú, mỗi bữa đều có năm sáu món ăn, không hài lòng còn có thể bảo Ngự Thiện phòng đổi. Ta chủ động yêu cầu giảm xuống.”
“Vì sao?”
Bạch Liên không trực tiếp trả lời ta, nàng nhẹ nhàng xé một ít bánh nướng trong tay ta, bỏ vào miệng tỉ mỉ nhai nuốt. Không giống loại nhai nuốt lễ nghi vừa nãy, lần này, dường như nàng khắc mỗi cái nhai nuốt vào lòng. Có thể thấy tuổi thơ Bạch tổng quản, khẳng định có ám muội với bánh nướng...... Ta nói là quan hệ chặt chẽ.
“Nói một cố sự cho ngươi. Trước đây, lúc ta thăng nhiệm tổng quản, người dưới quyền tuy sợ ta, vẫn làm một bàn tiệc rượu cho ta. Ta đáp ứng lời mời, lúc đầu vẫn êm đẹp, nhưng cuối cùng ta đại phát một trận, vẫn quậy cho tan rã trong không vui.”
Kỳ thực chuyện Bạch tổng quản nổi giận rất thường thấy, một ngày hôm nay đã không dưới mười lần. Đương nhiên, ngoại trừ các loại đặc chất như cực kỳ công bằng công chính, giữ chặt cung quy, nghiêm khắc với luật, kiềm chế bản thân, còn bởi vì da mặt của lão nhân gia nàng rất mỏng, không cẩn thận sẽ chạm vào địa lôi của nàng. Ngày đó, đoán chừng là thái giám không may nào đó phạm tội.
Bạch Liên lắc lắc đầu, đánh nát phỏng đoán của ta: “Trái lại không ai phạm lỗi, bọn hắn đều rất quy củ. Chỉ là đến cuối cùng, ta nhìn thấy đồ ăn trên tiệc rượu, còn dư hơn phân nửa, sau đó ta tức giận.”
Ta thật không nghĩ tới nguyên nhân này, không khỏi hỏi: “Vì sao lại thế?”
Bạch Liên sờ mũi, cười khổ nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt...... Chỉ là không nỡ vứt đi, cảm thấy rất đáng tiếc. Ta nhìn thấy những đồ ăn đó, một số thì không động đũa nào, có một số, cũng chỉ ăn qua. Nhưng đều vứt ở đó. Nếu đem những thứ này đi tiếp tế dân chạy nạn tị nạn, không biết có thể cứu sống bao nhiêu người.”
Ta yên tĩnh lại, lẳng lặng nghe nàng nói tiếp.
“Cũng không biết thành thói quen từ lúc nào, ta không muốn thấy lãng phí. Trước khi lên tổng quản, lúc làm phó tổng quản, kỳ thực đồ ăn của ta đã nhiều đến ăn không hết. Khi đó ta đã bảo bọn hắn mỗi ngày đưa ít một chút, dần dần, ăn uống của ta thành như bây giờ, chẳng qua ta thấy đủ ăn.”
Bạch Liên mím môi, gò má vũ mị, lại lộ vẻ bền bỉ đặc biệt. Như trúc trong núi rừng, gió muốn bẻ gãy nó, nó lại khỏe mạnh trùng thiên.
Nàng cay đắng nói: “Khi còn bé, ta từng sinh hoạt trong trại dân tị nạn. Trước đây, ta đã từng mười ngày chỉ có một bữa cơm. Bữa cơm đó là dựa vào trộm, dựa vào cướp, dựa vào lừa gạt mới có thể thu được. Nếu Hoàng phi nương nương không thu lưu ta, ta sớm đã không tại nhân thế. Ta nhớ khi đó, nàng cho ta một cái bánh nướng. Đó là lần đầu tiên có người quan tâm ta, từ sau khi mất đi thân nhân. Khi đó nàng cũng nói cho ta, một hạt cơm, một cây kim khâu, đều có căn nguyên của nó, có xuất xứ của nó, là mồ hôi và vất vả của con người. Cho nên cuộc sống bây giờ, ta luôn cho rằng không khổ. Trái lại cảm thấy mình làm chưa đủ, không thể báo đáp được nương nương và Tử đại nhân.”
“Khó trách ngươi có thể khiến Tử đại nhân gọi ngươi là Liên tỷ tỷ, còn quan hệ với hắn tốt như vậy. Thì ra ngươi là nửa cái dưỡng nữ, ờ, dưỡng tử của Phượng Hoàng...... Hoàng phi.”
Đoạn văn này thật quá khó đọc! Là một đề cạm bẫy a!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2019 07:55
truyện này ngôi thứ mấy vậy các đạo hữu
11 Tháng tư, 2019 12:03
Dạo này bận quá bác, cộng với chương nó dài. Một chương bằng gần hai chương bình thường rồi
11 Tháng tư, 2019 08:00
Ad ơi. Dạo này hình như mỗi ngày có 1 chương thì ohair
09 Tháng tư, 2019 12:08
Đieu phảm
03 Tháng tư, 2019 19:32
676 tổng, chương 68 quyển 10: Minh Phi Chân
03 Tháng tư, 2019 19:31
Nếu là đại ca ca là main thì không nói, còn là người khác thì một vả sấp thật đó. Main nó là lục hung hình người rồi
Nếu là đcc là main thì không lý gì không biết Y Nhân, 9 tuổi với 18 tuổi không khác đến mức đó. Trừ phi tác giả lại bỏ bom như vụ Bạch Liên thì chịu
03 Tháng tư, 2019 19:29
676 là chương nào ad ?
03 Tháng tư, 2019 19:24
Thế trước ông bảo main 1 vả đại ca ca sm =)
03 Tháng tư, 2019 00:46
Đọc chương hôm nay, Y Nhân tỉnh dậy nôn mửa, thèm ăn đồ chua, đổi khẩu vị =)))))
02 Tháng tư, 2019 22:13
Chương 676 có nói một chút
Về đại ca ca này là ai thì đến nay chưa rõ, có người bảo là main, main cũng từng đi Thiếu Lâm một thời gian, nhưng ta nghĩ không phải
02 Tháng tư, 2019 16:37
Ad ơi lúc trước ko có thời gian xem bún cv ông chỉ tôi chap về đại ca lão đại cái hình như xong phần lạc thiên rồi
02 Tháng tư, 2019 12:47
tội Võng lượng quá
01 Tháng tư, 2019 20:34
Y Nhân nửa tỉnh nửa mê ôm main hô câu "Đại ca ca, ta thích ngươi." trước mặt cả làng =)))))))
30 Tháng ba, 2019 22:23
tội Oa Oa :)) rơi đúng cái hố có lão Phi Chân đang ngồi :))
28 Tháng ba, 2019 22:21
thanh niên đòi quấy nhiễu Phi Chân và ăn đỉnh vào mặt :)))
28 Tháng ba, 2019 19:36
Cảm ơn bác =))
28 Tháng ba, 2019 19:02
Khiêm tốn quá không tốt đâu bác :)) Ta đọc đầy bản dịch còn không bằng một nửa của bác cơ :))
28 Tháng ba, 2019 19:00
Đòi mãi, đòi hoài, đòi quái gì mà lắm vậy? :) ?
28 Tháng ba, 2019 11:22
Cái này có từ lâu rồi mà
28 Tháng ba, 2019 02:47
đọc t gần 4 năm giờ mới biết có edit
27 Tháng ba, 2019 23:00
Uhm không phải cv, đây là edit. Dễ đọc hơn cv và đúng cấu trúc ngữ pháp.
Nhưng chưa đủ mượt với hay để gọi là dịch
27 Tháng ba, 2019 11:26
là chương ấy
à đây ko phải cv hả ad
25 Tháng ba, 2019 13:42
Đây là edit chứ có phải convert đâu bạn, một ngày 2 chương ~ 5 - 6k chữ là căng lắm rồi
Hôm nào cực rảnh mới hơn được thôi.
Làm nhiều được mình làm ngay :(
24 Tháng ba, 2019 23:25
Ngày ra thêm mấy Chạp đi ad. Đọc thế này k bõ
24 Tháng ba, 2019 21:59
Là sao bạn ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK