Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đều mặc quần áo rất bình thường, thế nhưng ánh mắt lại không lừa được người khác. Hai “nha hoàn” này tuy rằng ngoài mặt cung kính, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo và cự tuyệt.

Không cần phải nói, hai người do quản gia tìm đến chắc chắn là người của vương phủ, mục đích hẳn là để giám sát nàng.

Thích Tuệ Miễn chỉ muốn tìm thêm hạ nha hoàn trung thành, không ngờ lại bị người khác hiểu lầm.

“Vương phi?”

Thầy Thích Tuệ Miễn không lên tiếng, Hứa quản gia ngập ngừng hỏi: “Người không hài lòng về hai nha hoàn này sao? Nếu thật sự không hài lòng, ta sẽ tìm thêm hai người khác”

“Không cần đầu, các nàng ấy rất tốt”

Tìm thêm hai người khác cũng vậy, đều là người của vương phủ, giống như thay bình chứ không thay rượu vậy.

Thấy Thích Tuệ Miễn đồng ý, Hứa quản gia thở dài rồi lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy: “Đây là giấy bản thân của hai người họ”

Thích Tuệ Miễn nhận lấy, cũng không có xem kỹ.

Nhìn thấy mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Hứa quản gia vẫn chần chừ không chịu rời đi. Thích Tuệ Miễn nhướng mày: “Còn việc gì sao Hứa quản gia?”

“Hôm qua may mà có Vương phi, lão nô không biết.”

“Không có việc gì”

Thích Tuệ Miễn cười nhạt một tiếng: “Người như ta các ngươi hẳn là rất đề phòng”

Lời như vậy nói ra khiến cho gương mặt già nua của Hứa quản gia đỏ lên, càng nói càng khiến ông khó chịu trong lòng.

Cũng may Thích Tuệ Miễn không nói nhiều, nàng chào Hứa quản gia một tiếng rồi dẫn theo hai nha hoàn trở về.

“Các người tên gì?”

“Xin chủ tử ban tên” Hai người họ mặc dù có nét kiêu ngạo, nhưng có lẽ đã từng được huấn luyện nên vẫn rất cung kính với nàng.

Thích Tuệ Miễn suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Vậy gọi các ngươi là Bạch Nha và Bán Văn đi.”

Thích Tuệ Miễn không biết đặt tên như thế nào, lại chợt nhớ ra hai ngày nay đọc sách y học tương đối nhiều, nàng dứt khoát lấy tên thảo dược để đặt cho các nàng.

“Ta chủ tử ban tên”

“Không cần quỳ, đứng dậy cả đi. Chỗ này của ta không có nhiều quy tắc như vậy, các ngươi chỉ cần làm tốt việc ta phân phó là được.” Thích Tuệ Miễn đau đầu nói.

Ngay cả Thúy Huệ nàng còn chưa xử lí được, bây giờ lại có thêm hai tượng Phật đến, chỉ còn cách ngày ngày thờ phụng bọn họ, cái mệnh này của nàng đúng thật là không phải khổ tầm thường.

Lúc Thích Tuệ Miễn đang nói chuyện với Bạch Nha và Bản Văn, Thúy Huệ không biết nghe được tin tức ở đâu, vội vã chạy từ bên ngoài vào: “Tiểu thư, người vừa mua thêm hai nha hoàn?”

Thích Tuệ Miễn hờ hững trả lời, Thúy Huệ đương nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt, thờ ơ của nàng.

Lại nói, kể từ khi chủ tử nhà mình sống lại, nàng dường như lạnh nhạt với mình hơn rất nhiều.

Lúc trước không có người nào tranh giành với Thúy Huệ, nàng ta đương nhiên không cảm thấy áp lực, nay lại có thêm hai nha hoàn, Thúy Huệ cảm thấy có gì đó khó chịu.

Sau khi "suy nghĩ thật lâu, nàng ta cảm thấy gần đây lời nói và hành động của mình có chút quá trớn bèn vội vàng bước tới nịnh nọt: “Tiểu thư, người hôm nay dậy sớm, để nô tỳ hầu hạ người”

“Không cần”

Thích Tuệ Miễn nhàn nhạt liếc Thúy Huệ một cái: “Ta sẽ đem giấy bản thân của người đến cho Hứa như người mong muốn, coi như cắt đứt tình chủ tớ của chúng ta.”

Loại nha hoàn độc ác như thế này tuyệt đối không thể giữ lại bên người.

Thúy Huệ nghe xong kinh ngạc đến mức không nói được thành lời, nàng ta không ngờ Thích Tuệ Miễn thật sự đuổi mình đi.

Một nha hoàn bị người khác bán ra ngoài có thể có kết cục gì?

Không phải bán cho kỹ viện cũng là bán đến những nơi khổ cực, làm gì có nơi nào được thoải mái đâu?

“Tiểu thư, nô tỳ không đi, nô tỳ dù sao cũng lớn lên cùng người mà, người sao có thể nhẫn tâm như vậy.”

Thúy

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK