• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tối, gió mát thổi vào điện.

Lý Long Cơ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, đôi mắt già nua nửa mở, lười biếng dựa vào giường nghe Cao Lực Sĩ kể chuyện mới ở Trường An.

"Tiết Bạch lòng dạ hẹp hòi, lúc Liễu Tích án, Hữu tướng đã oan uổng hắn một lần. Từ đó về sau, việc gì tiểu tử này làm đều giống như đối với Hữu tướng kêu gào ‘Lại oan uổng ta nữa đi’, lần này kéo cả Vương Trung Tự vào, suốt ngày nghe nói ‘cấu kết’ ai mà không phiền?"

"Ân."

Chỉ nghe kết quả, Lý Long Cơ còn cảm thấy thật nhàm chán.

Trước đây từng xảy ra một lần “Hàn Dũ” chi sự, hôm nay lại tái diễn, hắn đã không còn kiên nhẫn để nghe chi tiết nữa.

"Vương Trung Tự ‘cấu kết’ với Tiết Bạch - kẻ có lai lịch không rõ ràng, nhưng lần này lại muốn đánh Thạch Bảo thành, nói rằng quân khí mà Thánh Nhân ban có thể hữu ích, chờ hắn nghĩ ra cách sẽ đến yết kiến."

"Chịu đánh rồi sao?"

Lý Long Cơ giơ tay, để Cao Lực Sĩ đỡ hắn dậy, thần thái cao thâm mạt trắc, khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì.

Cao Lực Sĩ nói: "Vâng, cả triều đều nói hắn ‘không tuân Thánh chỉ’, ‘ban ơn cho kẻ dưới’, ‘dưỡng binh tự trọng’, nhưng khi nghe có cách, hắn không quan tâm đến quy củ, trực tiếp ra ngoài thành chế tạo quân khí."

"Hắn coi trọng chiến lược hơn cả ý chỉ của trẫm!" Lý Long Cơ vẫn mắng một câu.

Nhưng khi nghe hai từ "chiến lược", Cao Lực Sĩ liền biết Thánh Nhân đối với Vương Trung Tự đã bớt giận không ít.

Không đánh Thạch Bảo thành vì chiến lược so với không muốn đánh vì tư lợi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chuyện này liên quan đến sinh mạng của hàng vạn biên tướng, chỉ tại trong một ý niệm của Thánh Nhân, nếu Thánh Nhân thay đổi suy nghĩ, thì kết cục sẽ khác đi.

"Dù sao cũng là hài tử do Thánh Nhân một tay nuôi lớn, tính tình thế nào, Thánh Nhân còn không hiểu sao?"

"Cao tướng quân à, ngươi lại giúp người khác nói đỡ."

"Lão nô chắc là đã ‘cấu kết’ với Vương Trung Tự rồi."

"Ha ha ha."

Lý Long Cơ chưa hoàn toàn tỉnh giấc, lắc đầu suy nghĩ xem hôm nay nên mời Quý phi đến Lê viên xem múa, hay cùng Mai phi chèo thuyền, hoặc triệu hai cô cháu gái Trương gia vào cung chơi bài?

Trưởng tỷ của Trương Đình là Trương Tứ, cũng rất giỏi đánh mạt chược.

Đang lúc tỉnh thần, Cao Lực Sĩ đã mang vài quyển trục tới.

"Thánh Nhân, là do Trần tướng quân mang về."

"Ừm." Lý Long Cơ đã quen đọc truyện để tỉnh giấc, lẩm bẩm: "Sắp đến Cao Lão Trang rồi."

Cao Lực Sĩ chợt nhớ ra, liền nhắc nhở một câu: "Thánh Nhân, Hữu tướng vẫn đang chờ yết kiến."

Lý Long Cơ dường như không nghe thấy, cuối cùng, thu quyển trục vào.

"Từ ngữ quá thô, chưa qua trau chuốt, gửi về viết lại."

"Vâng."

"Làm việc cũng như viết văn, vội vàng hấp tấp, kết quả thô thiển, thấp kém, trình báo qua loa là muốn qua mặt trẫm sao?" Lý Long Cơ mang chút bất mãn, "Bảo Ca Nô trở về, làm tốt bổn phận của mình trước đi."

~~
"Tại sao phụ thân không giải thích rõ ràng với Thánh Nhân, việc này hoàn toàn không liên quan đến phụ thân mà?"

"Giải thích? Ta là Tể tướng một nước, bị một thằng nhóc chơi khăm ba lần, chẳng lẽ Thánh Nhân muốn nghe ta nói ‘Bệ hạ, lão thần bị thằng nhóc còn chưa dứt sữa này chơi khăm, lão thần thật ủy khuất’, đó là lời giải thích mà ngươi muốn ta nói sao?!"

"Nhưng việc này, rõ ràng phụ thân không mắc bẫy..."

"Chát!"

"Còn dám cãi nữa."

Lý Lâm Phủ giơ tay tát Lý Tụ một cái.

"Phế vật! Ngươi thân là Hữu giáo của Tương Tác Giám, không biết dạy dỗ thuộc hạ, lại dám dạy dỗ ta?"

"Hài nhi không dám." Lý Tụ lập tức quỳ xuống đất, tay chân luống cuống, "Hài nhi không biết..."

"Tra!"

Lý Lâm Phủ giận dữ quát: "Đã không biết còn không mau đi điều tra? Cứ đi theo bên cạnh ta, suốt đời phải nhờ người khác đút cơm cho ngươi sao?!"

"Chát!"

Lý Tụ tự tát mình một cái, vội vàng chạy ra ngoài.

Thực ra việc này không liên quan gì đến hắn, chỉ là đến đúng lúc phụ thân hắn đang tức giận. Trong Tương Tác Giám có hai vạn thợ, hắn thậm chí còn không biết Tiêu Phương Chi là ai...

~~
Đêm đó, trong ngục Hình bộ.

Tiếng xích sắt vang lên, Tiêu Phương Chi bị trói lên giá hình, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, khó tin.

"Các ngươi nhầm rồi! Là ta vạch trần Vương Trung Tự, Tiết Bạch tư tạo quân khí, bọn họ chưa được xét duyệt, đã tự tiện chế tạo trọng pháo trong kinh. Ta điều tra công minh, không phạm luật pháp, ta là quan viên triều đình, các ngươi lấy tội danh gì bắt ta?!"

Hắn gào thét rất lâu, nhưng không ai đáp lại.

Cho đến khi bên ngoài hình phòng có người bắt đầu nói chuyện.

"Quan lại Hình Bộ cũng biết dùng hình sao? Hay để ta làm."

"Ngưỡng mộ danh tiếng của La công đã lâu."

"Người đâu, mang ‘lư câu bạt quyệt’ của ta tới."

Tiêu Phương Chi nhìn qua, thấy một người mặc quan phục màu xanh nhạt bước vào, trong khoảnh khắc, toàn bộ lông tơ trên thân hắn đều dựng lên.

Bởi hắn biết người trước mặt là ai, La Hi Thích, La Kiềm.

Đứng sau La Kiềm còn có ba quan viên mặc áo tím, họ đến tận hình phòng để xem xét hình phạt.

"Không, không, các ngươi không có tội danh gì để bắt ta!"

"Tiêu Phương Chi, ngươi vu cáo biên trấn đại tướng, là ai sai khiến ngươi?!"

La Hi Thích còn chưa động thủ, vẫn đang sai người mang đồ vào.

Tiêu Phương Chi đã chịu không nổi, run rẩy nói: "La ngự sử, là người nhà cả, Hữu tướng sai ta làm, thật sự là Hữu tướng bảo..."

"Đến lúc này, còn dám giảo biện?"

"Thật mà! Thật mà! Chính là Ngự sử giống như ngài, cầm thủ lệnh của Hữu tướng sai ta làm..."

"Không thành vấn đề." La Hi Thích khẽ cười, "Ban đầu ai cũng cứng miệng, ta có đủ thời gian từ từ hỏi ngươi."

"......"

Tiếng hét thảm thiết vang lên, ngọn đuốc trên tường cũng lay động theo.

~~
Tiết Bạch đã trở về nhà ở Trường Thọ phường.

Thanh Lam biết hắn sợ muỗi, vừa về đến nhà đã đốt rất nhiều ngải cứu xung quanh, vì vậy đêm đó hắn ngủ rất ngon.

Hắn dường như đã mơ một giấc, mơ thấy mình cắm nhiều cần câu bên bờ sông, cần đầu tiên kéo lên thì trống không, cần thứ hai thì lưỡi câu mắc phải một người lạ, trông rất thảm thương.

Kéo đến cần thứ ba, thì câu được công chúa Hàm Nghi, nàng khóc rất đau lòng, nói rằng trừng phạt nàng thế nào cũng được, Tiết Bạch đến gần nhìn kỹ, lại thấy nàng có thân người đuôi cá, hóa ra là một mỹ nhân ngư...

Thật là một giấc mơ kỳ lạ.

"Lang quân nằm mơ sao?"

Tiết Bạch mở mắt ra, thấy Thanh Lam đang ngồi bên giường.

Tháng tư, thời tiết có chút oi bức, y phục của nàng buộc không cao, trông rất ngây thơ.

"Ừm."

"Hôm nay có đến nhà lão sư không?"

"Dù sao cũng trễ rồi, lát nữa đến huyện nha tìm ngài ấy."

Tiết Bạch trở mình, Thanh Lam đưa mắt nhìn đến, cảm thấy chiếc giường này rất thoải mái, liền leo lên nằm cùng hắn.

Sau một hồi lâu, Tiết Bạch cũng dậy, đi ra hành lang tập võ, thì nghe tiếng gõ cửa từ nội viện.

Băng qua bụi trúc, mở cửa ra, chỉ thấy Tiết Thập Nhất Lang đang đứng đó, gõ cửa đến toát mồ hôi.

"Mệt quá, Lục ca, cho viện môn lắp thêm một chiếc vòng cửa đi?"

......

Tiết trạch, tiền viện đại sảnh.

Liễu Tương Quân và Đỗ Ngũ Lang đang tiếp khách.

Người đến là một thân binh dưới quyền Vương Trung Tự, tên là Quản Sùng Tự.

"Không vội, tướng quân không gửi thiệp mời trước, ta đến đường đột, chờ một lát cũng không sao."

Quản Sùng Tự thực sự muốn chờ, nhưng Tiết Tiệm ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn có chút không thoải mái.

"Quản tướng quân, ngươi cao bao nhiêu?"

"Đừng gọi tướng quân, gọi ta là ‘Sùng Tự’ được rồi, do ta sùng kính Vương tướng quân, nên mới đổi tên này, thân cao bảy thước hai tấc."

"Cao thật đấy, tướng quân trên chiến trường đã từng giết địch chưa?"

"Trong trướng tích được chín cái đầu giặc."

"Oa." Tiết Tiệm lại hỏi: "Ta có thể tỷ thí một chút với tướng quân được không?"

Đúng lúc chịu không nổi đứa trẻ nhiều lời này, thì Tiết Bạch đến, Quản Sùng Tự lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Bái kiến Tiết lang, Vương tướng quân muốn mời ngài gặp mặt một lần."

Thái độ này không phải vì điều gì khác, chỉ là vì hắn biết nếu cự thạch pháo có khả năng giúp Hà Lũng quân giảm thương vong, thì sẽ cứu được tính mạng của nhiều đồng đội bên cạnh, thậm chí chính là bản thân hắn.

"Chúng ta từng gặp nhau, tướng quân và Vương tướng quân đã đến Phong Cốc Giám, đo khoảng cách phóng đá, ta nhớ đại danh của tướng quân hẳn là Quản Sùng Tự?"

"Tiết lang lại nhớ kỹ tiểu nhân như thế, thật là vinh hạnh." Quản Sùng Tự vô cùng kinh hỉ.

"Đi thôi."

"Mời Tiết lang."

Đỗ Ngũ Lang cố ý dậy sớm qua đây, còn tỉ mỉ chải tóc, thay áo mới, vốn định nói chuyện với Tiết Bạch, không ngờ vừa gặp, Tiết Bạch đã bị mời đi.

Hắn đành phải đi theo.

~~
Diên Thọ phường, Vương Trung Tự trạch.

Sân ở tiền viện rất rộng, lộ ra khá trống trải, chỉ dựng lên một tiễn đóa để binh lính luyện tập bắn cung. Giữa sân là hai lực sĩ mặc khố đang vật lộn, một đám quân hán vây quanh hò hét, rất náo nhiệt.

Quản Sùng Tự cũng không nán lại mà nhanh chóng dẫn Tiết Bạch và Đỗ Ngũ Lang đến thẳng đại sảnh.

"Tướng quân, Tiết lang đến rồi."

Vương Trung Tự đang đứng trước một bàn cát đơn sơ, thấy khách đến, chỉ gật đầu khẽ chào, rồi nói thẳng vào chính sự.

"Cùng xem địa thế Thạch Bảo thành, ta và ngươi bàn cách dùng cự thạch pháo."

Tiết Bạch bước lên quan sát, thấy bàn cát được làm từ đất sét, so với địa đồ càng có thể trực quan xem xét độ hiểm trở của Thạch Bảo thành.

Bên cạnh còn có một bản đồ lớn, vẽ địa hình xung quanh, trên đó còn đề một bài thơ: “Thạch thành môn tuấn thùy khai tịch, canh cổ ngộ văn phong lạc thạch. Giới thiên bạch lĩnh thắng kim thang, trấn áp tây nam thiên bán bích.”

Vương Trung Tự lấy vài chiếc giá nhỏ đặt trước bàn cát.

"Nếu không thể phóng cự thạch nặng hai ba trăm cân lên Thạch Bảo thành, vậy hai ba chục cân, có thể làm được không?"

Vật nặng như vậy phóng lên không có uy lực gì, Tiết Bạch nghĩ ngợi, hỏi: "Tướng quân muốn dùng hỏa công?"

Vương Trung Tự không trả lời, ngược lại hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"

"Ta từng đọc trong sách, khi người Tần tu sửa Ngũ Xích đạo, đã dùng phương pháp ‘tích củi thiêu nham’ có thể khiến nham thạch sau khi bị nung đỏ gặp lạnh liền bạo tạc. Nhưng không biết địa thế Thạch Bảo thành thế nào?"

Tiết Bạch sở dĩ chế tạo cự thạch pháo, là bởi vì đối với lịch sử Tống Nguyên có chút kiến giải, biết quân Mông khi công thành rất thích dùng xe pháo phóng hỏa cầu, lợi dụng thi dầu đốt vỡ tường thành.

Vương Trung Tự gật đầu, đáp: "Tên là ‘Thạch Bảo thành’ tất nhiên là thành đá kiên cố."

"Tướng quân muốn dùng vật gì chế hỏa cầu?"

"Mỡ, còn ngươi? Thấy thế nào?"

Tiết Bạch trầm ngâm: "Đốt đá cần lửa lớn đốt lâu, có thể dùng thạch chi thủy, cũng gọi là thạch sơn, ta từng thấy ở Tây Thị, dùng để đốt đèn, chế nghiên."

Vương Trung Tự liền bảo Quản Sùng Tự đi mua thạch sơn.

Hắn thì diễn giải trên bàn cát, nói với Tiết Bạch hắn cần loại pháo như thế nào.

Đợi Quản Sùng Tự mua thạch sơn về, Tiết Bạch ngửi thử, một mùi cay nồng xộc lên mũi.

Vương Trung Tự tự mình kéo một tảng đá vào sân, đổ thạch sơn lên, châm lửa, “bùm” một tiếng liền cháy lên lửa lớn rừng rực.

Đỗ Ngũ Lang sợ giật mình, vì bị hơi nóng phả vào mặt, đưa mắt nhìn đến, thấy một làn khói đen bốc lên làm cho khắp sân bừa bộn, cảnh tượng trông rất dọa người.

"Ồ đây... là nhà riêng mà..."

Vương Trung Tự như không nhìn thấy, mặc lửa cháy, tiếp tục nói chuyện với Tiết Bạch.

"Lần này Tiết lang ra tay cứu ta một lần, ta hiểu rõ, cũng ghi nhớ trong lòng. Đáng tiếc quân tình khẩn cấp, không thể ở lại Trường An lâu, đợi lấy được Thạch Bảo thành, sẽ tìm cách báo đáp lại."

"Vương tướng quân khách sáo rồi." Tiết Bạch cũng không khách sáo từ chối, "Có thể góp một phần là vinh hạnh của ta, hơn nữa ta cũng có tư tâm, chỉ mong Vương tướng quân khi báo công đừng quên yêu cầu của ta."

"Hảo, ngươi thật sự rất thẳng thắn." Vương Trung Tự nói: "Nếu ngươi không đỗ tiến sĩ, có thể đến chỗ ta lịch luyện, ta sẽ tiến cử ngươi làm quan."

"Đa tạ tướng quân, nếu xuân thí không đỗ, nhất định sẽ tìm đến tướng quân."

Vương Trung Tự ở lâu biên trấn, nói chuyện thoải mái đã quen, nhưng cũng không phải không biết chừng mực, cười nói: "Đương nhiên, với tài năng của Tiết lang, chắc chắn sẽ đỗ."

"Tạ cát ngôn của tướng quân." Tiết Bạch nói: "Đúng rồi, còn một việc, không biết có thể xin tướng quân..."

"Cứ nói đừng ngại."

"Tương Tác Giám Chủ bộ Tiêu Phương Chi tố cáo chúng ta tư tạo quân khí, bất kể mục đích ra sao, hắn không thực sự gây hại cho chúng ta. Nghe nói hắn đã bị bắt vào Hình bộ đại ngục, nhưng gia đình hắn vô tội, hơn nữa con trai hắn từng có hôn ước với em gái ta..."

"Được!" Vương Trung Tự vung tay, nói: "Ta sẽ bảo vệ Tiêu gia."

"Đa tạ."

"Không cần tạ, lòng dạ ngươi rộng rãi, lẽ nào ta lại nhỏ mọn? Mấy năm nay trong triều có một con gà chọi, động một chút là giết cả nhà người ta, ta đã sớm nhìn không thuận mắt."

Đối với Tiết Bạch, đây không phải việc gì lớn.

Hắn biết người muốn diệt khẩu Tiêu Phương Chi nhất định là Đông cung, vừa hay để Vương Trung Tự bảo vệ kẻ vô tội, xem người này có thực sự đồng lòng với Lý Hanh hay không.

......

Ngọn lửa bao quanh tảng đá kêu lách tách, Vương Trung Tự tự mình xách một thùng nước đứng chờ bên cạnh, người cũng giống như tảng đá.

Đến khi thấy thời gian đã đủ, hắn đổ thùng nước xuống, tảng đá đang nóng gặp lạnh đột ngột, "bùm" một tiếng nổ tung.

"Thạch sơn có tác dụng." Vương Trung Tự nói, "Thạch Bảo thành ban ngày nóng, ban đêm lạnh, cách này có thể thực hiện."

Bàn bạc xong, lại mời tượng sư An Bạch Bá chế tạo quân khí theo cách này, Tiết Bạch mới cáo từ.

~~
Rời Vương trạch, Đỗ Ngũ Lang mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy bị luồng sát phạt chi khí ấy ép đến mức ngạt thở.

Hắn có chút tiếc nuối, không thể nói chuyện với Vương Trung Tự, thậm chí còn không kịp chào hỏi.

Nhưng nghĩ rằng Tiết Độ Sứ tứ trấn bận rộn với chuyện biên cương, làm sao có thời gian quan tâm một thiếu niên như mình? Hắn lại càng thêm ngưỡng mộ đối phương.

"Đại tướng quả nhiên là đại tướng, khác hẳn với những người trong thành Trường An này."

"Ừm."

"Đúng rồi, ngươi cũng biết chuyện của ta rồi chứ?" Đỗ Ngũ Lang nói: "Ta với Tam Nương... chuyện đó..."

Tiết Bạch nói: "Xem tâm ý của Tam Nương, nếu nàng chịu gả cho ngươi, sau khi ngươi đỗ đạt rồi hãy bàn đến chuyện hôn nhân."

"Thật sao?!"

"Ta nói không tính, hỏi phụ thân ngươi, hỏi Liễu phu nhân."

"Ây, sao ngươi cứ gọi mẫu thân ngươi là ‘Liễu phu nhân’ nghe xa cách thế." Đỗ Ngũ Lang nói: "Ta còn phải thay ngươi dỗ bá mẫu, để bá mẫu đỡ buồn trong lòng."

Tiết Bạch lười cùng Đỗ Ngũ Lang tán dóc.

Bây giờ tài năng và danh tiếng của hắn đã dần được tích lũy, ngay cả Lý Lâm Phủ cũng không dám dễ dàng vu khống hắn nữa. Đợi đến khi đỗ đạt, được phong chức, các mối quan hệ rộng mở... tóm lại là khi đã có đủ thực lực, hắn có thể sẽ trở thành Tiết Bình Chiêu, mưu cầu tước vị Hà Đông Quận công.

Thật hay giả hắn vốn không quan tâm, dù sao cũng không thể thật sự coi ai là phụ mẫu để phụng dưỡng. Quan trọng là, liệu hắn có thể tiếp nhận thân phận này hay không.

Trước mắt vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng hắn đã có kế hoạch.

~~
Ra khỏi Diên Thọ Phường, trời đã xế chiều.

Hai người cưỡi ngựa trở về Tiết trạch ở Trường Thọ phường, vừa thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đậu trước cửa, hóa ra là Quắc Quốc phu nhân muốn gặp Tiết Bạch.

Tiết Bạch đã dự đoán trước, lần này hắn dẫn cả Thanh Lam theo.

......

"Đây là tỳ nữ thân cận của ngươi?" Dương Ngọc Dao thích mỹ nhân, vừa thấy Thanh Lam đã cẩn thận quan sát một lúc, ngạc nhiên nói: "Còn chưa khai kiểm?"

"Đúng vậy."

Thanh Lam nghe xong, chỉ muốn chui đầu vào trong cổ áo, Dương Ngọc Dao càng thấy buồn cười, nói với Tiết Bạch: "Ngươi không động vào nàng, đừng nói là vì ta nhé."

"Không phải, là vì chuyên tâm vào việc học." Tiết Bạch nói: "Nàng là cháu gái của Hoàng Phủ Đức Nghi, bởi vậy có người chỉ trỏ ta cùng nàng là Lý Anh dư nghiệt, cấu kết với nhau."

"Đúng đúng đúng, toàn tâm vào con đường làm quan, thật đáng nể." Dương Ngọc Dao che miệng cười nói: "Ngươi đúng là yêu quái, lại muốn lợi dụng ta."

"Không phải lợi dụng, ta chỉ muốn tìm cho nàng một công lao, để chuộc tịch nhập lương. Việc này đã nhờ Vương Trung Tự, lo rằng sẽ có người lại lấy chuyện này ra cáo trạng, nên mới nói trước với ngươi."

"Tiểu tỳ này, thật may mắn khi gặp được chủ nhân như ngươi... Minh Châu, đưa nàng đi chơi, ăn chút bánh ngọt, may thêm mấy bộ đồ mới."

"Dạ."

Đợi khi các tỳ nữ lui ra, Dương Ngọc Dao nhặt lấy một quả anh đào, nhẹ nhàng ném vào cổ Tiết Bạch, mắng: "Bao nhiêu ngày không đến, hóa ra là bám vào Ngọc Chân công chúa, sau này không cần đến ta nữa."

"Muốn biết vì sao ta làm như thế không?"

"Lại đây nói." Dương Ngọc Dao đưa chân khều khều Tiết Bạch.

"Công chúa Hàm Nghi nói ta là con ngoài giá thú của Tiết Tú, ta cũng không biết thật hay giả, nhưng nếu lại bị hại, chắc chắn sẽ chết, nên phải chuẩn bị nhiều cách để tự vệ..."

"Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi."

Dương Ngọc Dao nghe xong, cúi đầu cắn đi quả anh đào mà nàng vừa ném vào cổ Tiết Bạch, ánh mắt long lanh lướt qua, quyến rũ vô cùng.

"Ta muốn hàng yêu."

"Hàng được sao?"

Tiết Bạch nói xong, liền đè Dương Ngọc Dao xuống, trong mắt có chút vẻ chê cười nàng không đủ lợi hại.

Nàng thì tỏ ra không chịu yếu thế, khẽ hừ một tiếng.

"Ta có kim cô chú, siết chặt ngươi cái đồ đại yêu này..."

-----------
*‘dưỡng binh tự trọng’: là nắm trong tay quân đội, củng cố quyền lực của bản thân, chuyên quyền và kiêu ngạo, không tuân theo sự quản lý của triều đình.

*lư câu bạt quyệt: 驴驹拔撅, khi tra hình sẽ giữ ngang lưng, rồi kéo gông cùm trên cổ về phía trước.

*tiễn đóa: 箭垛, tương tự như bia ngắm.

*“Thạch thành môn tuấn thùy khai tịch, canh cổ ngộ văn phong lạc thạch. Giới thiên bạch lĩnh thắng kim thang, trấn áp tây nam thiên bán bích.”

"Cửa thành đá hiểm trở ai khai phá, canh khuya chợt nghe tiếng gió cuốn đá rơi. Dãy núi ngăn cách đất trời còn vững chắc hơn thành trì kiên cố, trấn giữ cả nửa bầu trời Tây Nam."

*thi dầu: là chất dầu tiết ra từ mỡ của thi thể khi nó bị phân hủy, thường xảy ra ở những người chết có cơ thể khá béo.

*thạch chi thủy: Mặc dù người xưa đã phát hiện ra dầu mỏ từ rất sớm, nhưng trong các thời kỳ khác nhau, dầu mỏ lại có những tên gọi khác nhau. Thời Tần Hán, dầu mỏ được gọi là 'nước dễ cháy' thời Tam Quốc và Tây Tấn được gọi là 'sơn dầu' thời Nam Bắc triều được gọi là 'mỡ nước' và thời Tùy Đường được gọi là 'nước mỡ đá'. Đến thời Bắc Tống, từ 'dầu mỏ' mới bắt đầu xuất hiện trong các tài liệu lịch sử của Trung Quốc.

*khai kiểm: là một kỹ thuật làm đẹp truyền thống có từ lâu đời ở Tây Á, Trung Á và Đông Á, dùng sợi chỉ để loại bỏ lông tơ trên mặt phụ nữ. Ngày xưa, phụ nữ Trung Quốc ít nhất một lần trong đời phải thực hiện khai kiểm, thường là vào ngày xuất giá, mang ý nghĩa cát tường, đem lại may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tiểu Lý Bạch
11 Tháng chín, 2024 20:28
em mới dọn tới chỗ mới, mà hàng xóm xung quanh toàn là dân yêu ca hát, tối đến là bắt đầu karaoke đến khuya, nên em cũng chịu :))
trankhac
11 Tháng chín, 2024 08:11
Sửa cái tốc độ ra chương là đc rồi bác
Tiểu Lý Bạch
04 Tháng chín, 2024 15:27
hiện tại đang sửa dần 100c đầu, nên bác nào đọc vài chương thấy hay thì đợi 200c hẳn đọc, lúc đó e mới sửa xong :)) (các bác thấy có lỗi từ nào nhớ nhắc để e sửa nha, đa tạ)
Tiểu Lý Bạch
04 Tháng chín, 2024 14:46
https://truyen.tangthuvien.vn/quan-ly-truyen rồi vào đây nhấn dấu + thêm chương
Tiểu Lý Bạch
04 Tháng chín, 2024 14:43
https://truyen.tangthuvien.vn/dang-truyen đây bác, mà đăng xong đợi duyệt nữa
trankhac
03 Tháng chín, 2024 10:29
Ông cvt cho hỏi tui muốn đăng truyện mới, thấy phải post trước vài chương mà tui không biết post đâu, ông ở đâu hiện thân giúo tui với.
helloemdx
03 Tháng chín, 2024 00:12
Mới đọc 10 chương nhưng phải nói truyện khá hay, tác dẫn dắt câu truyện r mượt mà k khô khan. Bạn cvt làm thì 10 điểm, đọc như truyện dịch, chú thích đầy đủ, quá là tuyệt vời.
fcdyrus
19 Tháng tám, 2024 09:31
Truyện hay, não to, các bài thơ được giữ đúng nguyên tác. Đề cử anh em nhảy hố.
trankhac
14 Tháng tám, 2024 04:31
Main nó tính toán nhiều quá nên đầu main rối thôi, tính cách main khá mâu thuẫn nữa
Tiểu Lý Bạch
10 Tháng tám, 2024 17:58
e thấy bên trung bị chê quá trời, tuột xuống top 60 rồi :))
bolynu
10 Tháng tám, 2024 15:16
đến 500c, thằng main này cứ như bị tâm thần phân liệt... khó hiểu vcl :)))
Tiểu Lý Bạch
29 Tháng bảy, 2024 15:29
^^ >< :))
trankhac
26 Tháng bảy, 2024 22:32
Ông cvt lâu quá nhé, tôi tự dịch tự đọc rồi, chờ ô cvt làm full tôi lại quay lại đọc, mà ông làm lại đoạn Dương Quý Phi cho đặc sắc vô chứ lão tác chán quán, sợ cua kẹp
trankhac
23 Tháng bảy, 2024 21:41
Bác cvt trau chuốt thật sự,
dongtqhk2003
28 Tháng sáu, 2024 22:13
truyện viết main rất lý tính. đầu truyện để bối cảnh phủ đệ cả nhà làm việc theo cảm tính, trái ngược với main, làm nổi lên độ thông minh của main mà không dùng bất cứ câu từ tâng bốc nào. Mỗi tội truyện này lão viết kiểu sắc hiệp nhẹ? chủ yếu miêu tả nữ tính vẻ đẹp, từ tính cách đến ngoại hình.Theo tui thấy phần này hơi tệ. Còn lại truyện okay phết
Tiểu Lý Bạch
28 Tháng sáu, 2024 18:43
sai rồi, 2 3 ngày 1c lận =))))
nguyenduy1k
27 Tháng sáu, 2024 18:21
Trời, ngày có 1c hay chi? Chưa được 100c mà tốc độ này thì đọc sao?
Hieu Le
15 Tháng năm, 2024 22:02
Tới giờ vẫn ổn cầu chương
redlight91
27 Tháng ba, 2024 21:46
Ông nào Convert thì ra nhanh chút chứ ae chờ nản mất
Phạm Văn Hiên
20 Tháng ba, 2024 18:07
nên ra nhanh nhanh xíu. lâu quá đọc quên hết tình tiết truyện.mất công đọc lại lắm
nhocshin001
13 Tháng ba, 2024 08:43
có vẻ ổn, nhập hố hóng
Phạm Văn Hiên
10 Tháng ba, 2024 11:36
có vẻ ổn. nhập hố
Hieu Le
30 Tháng sáu, 2021 23:39
.
Tiểu Dạ
19 Tháng tư, 2021 21:37
dựa theo thứ tự cmt, đến phiên mình cầu spoil
Dạ Ngoạn Miên
16 Tháng ba, 2021 18:09
để đọc thử xem.
BÌNH LUẬN FACEBOOK